Cốc sữa và chiếc bánh rán - Khi Karen, em gái tôi, bắt đầu vào học mẫu giáo, nó cực kỳ phấn khích. Karen yêu trường học vô cùng.
Gia đình chúng tôi sống cách trường mẫu giáo chỉ 8 khối nhà, và mẹ dặn tôi mỗi sáng phải dậy sớm để đưa em đi học. Thường thì chúng tôi đến sớm vài phút, tôi đứng ngoài cổng trông chừng cho đến khi thấy Karen vào lớp rồi mới chạy đến trường.
Thế nhưng sau một đêm thức khuya học bài, sáng hôm sau, tôi ngủ quên. Và Karen đi học muộn, lần đầu tiên. Nếu cơn cáu giận có sức công phá như kiểu núi lửa thì tôi chắc rằng phòng tôi đã tan tành dưới sức phá hủy của Karen. Sau lần đó, cô bé luôn sang gõ cửa phòng tôi sớm để đảm bảo tôi đưa nó đi học đúng giờ.
Một buổi sáng, Karen đánh thức tôi lúc 6h30. Tôi làu bàu nói rằng còn cả khối thời gian và Karen nên đi ngủ tiếp đi, rồi tôi sẽ đáng thức nó dậy đúng giờ. Tôi dậy khi nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức reo vang và chạy sang phòng Karen, nhưng không thấy nó ở đó.
Tôi đi tìm Karen khắp nhà, ngoài vườn, sân sau, nhưng không thấy bóng dáng nó đâu hết. Tôi sợ chết khiếp, vội gọi điện cho mẹ. Mẹ đã trên đường đi làm, vội quay trở lại, và hai mẹ con lại lục tung cả ngôi nhà, thậm chí chạy bổ ra đường để tìm Karen.
30’ trôi qua. Karen vẫn biệt vô âm tín. Mẹ tôi bảo mẹ sẽ gọi cảnh sát, nhưng vừa lúc đó thì điện thoại reo. Tôi thấy tay mẹ run bắn lên khi nhấc ống nghe.
Truyện hạt giống tâm hồn: Cốc sữa và chiếc bánh rán
Người gọi điện là một cảnh sát. Họ hỏi có phải gia đình tôi có một em bé đi lạc không. Mẹ nói phải. Rồi họ bảo mẹ đừng lo vì cô bé đang ở lớp mẫu giáo rồi. Họ nói rằng cô bé đã đi bộ tới lớp mẫu giáo, và hỏi mẹ tôi rằng có phải mẹ tôi luôn để cô bé tự đi tới trường từ lúc sớm quá như thế không. Mẹ nhìn tôi, còn tôi thì cúi gằm mặt xuống.
Mẹ cùng tôi tới trường đó Karen. Một viên cảnh sát đang đứng đó đợi cùng nó. Chúng tôi đưa Karen về nhà vì chưa đến giờ học. Karen kể rằng nó đã băng qua một ngã tư rất đông người và có một người tên là “Bob” đã giúp nó. Thế rồi, một chú cảnh sát thấy nó, hỏi nó ăn sáng chưa, rồi mua cho nó một cốc sữa và chiếc bánh rán.
Sau đó thì đến giờ đi học. Cả mẹ và tôi cùng đưa Karen đi. Và mẹ bắt Karen hứa không bao giờ dược làm cho cả nhà lo sợ đến như vậy nữa, và phải luôn đi học cùng với chị – tức là tôi.
Bây giờ Karen đã 15 tuổi, và sự ham thích đối với trường học của nó vẫn không hề giảm, cho nên nó vẫn luôn lo là mình sẽ đi học muộn.
Thỉnh thoảng khi nhớ lại lần “tự đi học” nhiều năm về trước, Karen không thể nhớ được nó đã đi bộ như thế nào, đã gặp những ai, đã đi qua những đâu. Nhưng nó lại vẫn nhớ cốc sữa và chiếc bánh rán, và ánh mắt của mẹ, những giọt nước mắt của tôi khi chúng tôi đến trường đón nó.
Thường là vậy, có thể bạn sẽ không nhớ được hết những kỷ niệm, những hành động cụ thể, hay những món quà bạn từng nhận, nhưng bạn sẽ luôn nhớ cảm giác được yêu thương, dù là bởi những người thân yêu nhất, hay bởi một người hoàn toàn xa lạ.
Michelle Loflin
Thục Hân (dịch)
__________________________________________________
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui!
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
0 nhận xét:
Đăng nhận xét