Những Lời Chúc Ngũ Ngon - Cái chuyện " em yêu anh, trùng hợp anh cũng yêu em, nên chúng ta hãy hạnh phúc bên nhau" thật lừa người. Đời này lắm lúc tàn ác lắm, được mấy người may mắn tìm được người như thế.
Anh như con sóng to lớn đầy phóng khoáng và tự do. Còn tôi là bờ cát dài và rộng. Sóng đến mang bao mới lạ cho bờ cát dài cô đơn. Nhưng rồi sóng cũng vô tình ra đi để trở về với biển khơi rộng lớn. Bởi sóng đâu thuộc về cát nên cát đâu dám níu giữ. Để sau khi sóng đi rồi chỉ còn mình cát lặng lẽ nếm trải vị mặn của nước biển, cái nóng bỏng rát của ánh mặt trời và cảm giác chơi vơi giữa một trời mưa bão. Nó vốn đã trở thành thói quen của cát nhưng vì sự xuất hiện chớp nhoáng của sóng mà khiến thói quen ấy trở nên lạ lẫm đến bi thương.
Đã không phải của nhau thì níu giữ thế nào cũng mất... |
Anh như cơn gió lạc đường không rõ chốn dừng chân. Còn tôi là những đoá bồ công anh dù mỏng manh nhưng lại rất kiên cường. Cơn gió ấy vô tình rẽ bước đến trái tim của đoá hoa nhỏ. Để rồi khi anh biết con đường anh cần đến chẳng phải chốn đây anh lại rời đi một cách chóng vánh, vô tình. Bởi anh là gió, mà gió chẳng thuộc về hoa nên hoa đâu dám níu giữ. Anh đâu nào biết, cơn gió ấy đã để lại bao vết xước hằng lên trái tim tôi. Những vết xước ấy theo thời gian cũng đã trở thành những hình ảnh mờ nhạt nhưng nó đã chẳng thể biến mất như khi gió rời đi nữa rồi.
Dù anh là sóng, là gió, hay là điều gì đó tồn tại trong tuổi thanh xuân của tôi đều có chung một đặc điểm chết người: anh vốn chẳng thuộc về tôi.
Có lẽ lúc tôi quyết tâm từ bỏ, lợi thế duy nhất của tôi chính là tình yêu ấy chỉ xuất phát từ một người là tôi, thế nên anh chẳng thể can thiệp việc tôi có hay không việc tiếp tục theo đuổi anh.
Cái chuyện "em yêu anh, trùng hợp anh cũng yêu em, nên chúng ta hãy hạnh phúc bên nhau" thật lừa người. Đời này lắm lúc tàn ác lắm, được mấy người may mắn tìm được người như thế. Và có lẽ chúng ta sẽ chẳng thể viết nên câu chuyện tình yêu đặc sệch mùi phim truyền hình hàn quốc ấy đâu anh nhỉ? Vậy nên tôi buông tay nhé! Buông để nhẹ lòng tôi, buông để bớt đi một mối phiền muộn trong lòng anh, buông để cho hai ta góp đủ trưởng thành, buông để cho tôi thêm đủ dũng khí mà quên anh sau đó sẽ yêu một người mới. Người cũ không đi, người mới sau tới được, đúng không?
Và bây giờ, dù anh là sóng, là gió, hay là điều gì đó tôi cũng đã chẳng muốn quan tâm đến nữa rồi. Chẳng buông thì làm sao hết buồn? Thế nên chào anh nhé, người từng là nỗi buồn trong trái tim tôi.
Đã không phải của nhau thì níu giữ thế nào cũng mất / Lukhachdem Blog
Yến Phạm - Guu.vn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét