Lukhachdem Blog - Tôi là một đứa con gái vô cùng trầm lặng. Tôi thích sự bình yên và không ưa gì mấy những tiếng ồn ào bên ngoài. Tôi cũng thích sự mơ mộng, tôi thường tưởng tượng ra mọi điều tôi muốn trong cuộc sống.
Và thậm chí tôi còn mơ ước một ngày nào đó tôi được sống trong thế giới do tôi tưởng tượng ra một lần. Tôi trẻ con thế đấy nhưng nay tôi được 25 tuổi, cái tuổi 25 ấy mà cho tới giờ tôi vẫn chưa một "Mảnh tình vắt vai" . Tụi bạn tôi thường nói tôi rằng: "FA thời kì cuối".
Có lúc tôi tự hỏi bản thân: "Nếu mình có một chú gà bông thì sao ha ? Mình có trở nên khác không ?". Tôi đúng là ngu ngốc hết chỗ nói! Tự đặt ra câu hỏi mà mình không tài nào trả lời được. Cũng đúng thôi, đó giờ tình yêu là việc tôi chưa bao giờ trải qua và có ai nói với tôi nghe rằng họ thay đổi thế nào khi có người yêu đâu.
Nhưng rồi tôi cũng tự trả lời được câu hỏi mình đặt ra đó là lúc tôi gặp anh. Tôi còn nhớ như in cái ngày ấy cái ngày định mệnh tôi gặp anh là một buổi chiều mưa lớn. Mưa như bất ngờ đổ ào ạc xuống làm cho mọi thứ trở nên hối hả hơn, cơn gió lạnh đến buốt xương ấy như đang luồng vào từng tất da thịt làm tôi lạnh rung lên. Tôi cố chạy thật nhanh vào trú mưa ở một ngôi nhà nhỏ bên đường, đứng trong mái hiên đó tôi cảm nhận được cuộc sống bon chen khi có sự thay đổi về thời tiết như thế này .Nhưng rồi sự hối hả, bon chen ấy dần tan đi không còn một tiếng động.
Cơn mưa thì ngày trở nên nặng hạt hơn, tôi đứng ngán ngẫm trong mái hiên lạnh lẻo ấy. Bỗng tôi thấy một chàng thanh niên áo trằng chạy trong màng mưa. Anh dùng cái cặp da để che mưa cho mình nhưng cái cặp da ấy thì không che được người thanh niên cao to và đầy sự nam tính ấy. Cơn mưa như muốn làm tôn lên sức hấp dẫn của anh ta, từng hạt mưa chạy trên khuông mặt có chút vẻ lạnh lùng nhưng vô cùng dễ thương rồi chạy dài xuống cổ và xuống cái áo sơ mi mõng manh đó làm tôi thấy rõ mồn một từng tất da thịt anh, những đường cong hình thể nóng bỏng đó.
Anh chạy thật nhanh như muốn xe tan màn mưa phía trước nhưng rồi anh dừng lại chỗ tôi đứng. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt triều mến, nở một nụ cười thân thiện cùng với cái đồng tiền bên má trái. Chỉ cần nụ cười ấy tôi chắc rằng bạn sẽ không thể nào cưỡng lại sự dễ thương ấy của anh. Anh cố nói ra từng chữ trong cái hơi thở nồng ấm đó: "Tôi có thể đứng đây được chứ ?". Tôi ngước nhìn anh rồi gật đầu một cái nhẹ, đáp lại cái gật đầu ấy anh "Cảm ơn" tôi. Dù đứng chung cùng mái hiên với anh nhưng không khí cũng không đổi khác chỉ khác là tôi không cô đơn thôi. Còn cái bầu không khí nặng triễu ấy thì tôi chỉ nghe được mỗi tiếng mưa đang rơi xuống đường và rơi lộp độp trên mái tôn. Anh vội phá tan đi không khí bằng những câu hỏi thăm ví dụ: "Bạn tên gì ? Mấy tuổi ? ....." Tôi và anh làm quen vào cái ngày mưa bão đó. Chúng tôi cười nói như phá tan đi không gian tĩnh lặng đến rợn người đó, tiếng cười tiếng nói đã lấn át đi tiếng mưa. Cơn mưa như đã dịu bớt, nhà tôi ở gần đấy nên tôi mời anh về nhà chơi, tôi và anh chạy qua màn mưa đó....
Nhà tôi là một căn hộ nhỏ nhắn nhưng xinh xắn. Tôi mời anh vào nhà ngồi chơi, tôi xuống sau pha ít trà ấm để mời anh dùng. Dù tôi ngu ngốc cỡ nào nhưng cũng biết cần làm gì, tôi lấy cho anh một cái máy sáy tóc. Tôi thay một bộ đồ khô ráo rồi vội chộp ngay cái máy sáy bỏ trên bàn, tôi giúp anh sáy khô tóc rồi làm khô đi bộ quần áo ướt sũng của anh. Anh nán lại nhà tôi một lát, chúng tôi cười nói rất vui vẻ dù cho ở ngoài mưa có lớn hư thế nào thì nhưng cuộc vui nào cũng tàn, anh ra về. Nhưng trước khi về anh xin tôi số điện thoại, xin địa chỉ liên lạc của tôi như Facebook hay Twitter.... Tôi và anh cứ liên lạc với nhau qua địa chỉ liên lạc, anh quan tâm hay hỏi hang về công việc hiện tại của tôi. Cứ như định mệnh cho tôi gặp anh vậy, cho tôi gặp được người tôi cảm thấy yêu thật sự không phải là một chút cái cảm nắng. Lâu lâu chúng tôi còn đi chơi chung với nhau,......
Và rồi hôm đó, cũng là một ngày mưa nhưng mưa nhẹ thôi! Mưa phùn ấy. Anh đứng trước cửa nhà tôi rủ tôi cùng anh đi đến một nơi. Tôi tự hỏi: "Nơi nào ta ? Nơi nào mà anh rủ mình tôi cùng đi ?". Anh cầm một chiếc ô nhỏ che chắn cho tôi, đưa tôi đến một gốc cây nhỏ. Ở dưới gốc cây đó có một băng ghế đá chỉ đủ cho hai người ngồi. Anh bỏ chiếc ô xuống đất rồi ôm chầm lấy tôi cứ như lâu lắm mới gặp ấy. Tôi bất ngờ không nói nên lời nhưng đâu cần tôi nói, anh nhẹ nhàng nói một câu câu làm tôi bật khóc: "Em làm người yêu anh nhé!".
Tôi cảm thấy như bị ai đốt lửa trong lòng, mặt tôi nóng bừng lên và tôi chẳng biết làm gì khác ngoài cái gật đầu. Anh ôm tôi chặt hơn, tôi cảm thấy vui trong lòng mà muốn nhảy tửng lên vậy. Đúng là tôi thay đổi thật vẫn điềm tĩnh nhưng không thích mơ mộng như ngày trước. Tôi biết suy nghĩ chính chắn hơn biết nhìn về tương lai không sống trong ảo tưởng. Chúng tôi cũng nắm tay nhau thế đấy!
Anh thường rủ tôi đi chơi chung. Có lần tôi và anh đidạo trên một bờ sông, anh và tôi nói chuyện luyên thuyên tôi còn nhớ anh hỏi tôi rằng: "Em này, tính cả anh ấy em đã quen được nhiêu người rồi" -Vẻ mặt anh lúc hỏi tôi câu đó cứ như là trông đợi điều gì ấy, tôi thì thật thà lắm có sao nói vậy: "Tính cả anh á hả đó giờ em quen đươc một à!". Lúc nghe xong câu đó anh cười lớn lắm rồi chọc phá tôi: "Vậy nếu không nhờ anh thì em Ế chắc". Tôi tức quá! Liền lấy chiếc giày đang đeo, phan thẳng anh nhưng đời đâu như mơ chiếc giày đó rơi tõm xuống sông thậm chí nước còn bắn tung tóe lên.
Lúc đó tôi há hốc mồm nhìn đôi giày tôi thích nhất rơi tõm xuống dưới. Anh nhìn bộ dạng tôi còn cố tình cười lớn hơn nữa. Nhưng rồi anh lại kéo tay tôi bảo: "Đi về lấy đôi giày khác không, em định đi xem phim với anh bằng một chiếc giày thế à!". Cái nụ cười của anh, cái câu anh vừa bảo làm tôi ức chế mà máu sôi tận não, tôi dùng giọng bực bội nói: "Vậy giờ về bằng cách nào?", anh nói: "Thì lên đây anh cõng cho!". Tôi còn cách khác ư đành để anh cõng tôi về nhà lấy đôi giày khác. Tôi và anh yêu nhau trong những ngày tháng vui ve ấy được 2 năm. Anh lại bất ngờ ngỏ lời muốn cưới tôi về làm vợ, tôi không tài nào biết được anh sẽ làm gì cho tôi cả. Anh đem đến cho tôi bất ngờ này đến bất ngờ khác, làm tôi cảm thấy cuộc sống này luôn có điều bất ngờ và tốt lành đến với tôi. Cuộc sống tôi hiện giờ quá tuyệt vời khi có anh ở bên cạnh!
Anh đến nhà tôi ngã lời hỏi cưới tôi với ba mẹ tôi, ba mẹ tôi rất hài lòng về anh vì anh là người đàn ông thành đạt và rất hiền lành. Tôi cũng thế tôi qua nhà anh chào hỏi ba mẹ anh, ba mẹ của anh cũng rất thích tôi hay kêu tôi tới nhà chơi, ăn cơm cùng. Chúng tôi rất mừng vì được ba mẹ hai đứa đồng ý. Chúng tôi cùng nắm tay nhau đi đăng ký kết hôn và hai đứa chúng tôi quyết định ngày lành để kết hôn.
Ngày tôi mặc cái váy cưới màu trằng ấy, tôi vui sướng trong lòng cứ như sắp có một cái gì đó mới mẻ chờ tôi phía trước. Ợ nhà thờ nơi chúng tôi hành lễ, tôi từ từ bước vào lễ đường, tôi thấy anh đứng trên gần chỗ CHA SỨ. Vẻ mặt có một chút lo âu băng khoăng, tôi bước đến nói nhỏ vào tai anh: "Anh à! Khi cưới em về em hứa sẽ ngoan không ăn hiếp anh đâu mà sao anh có vẻ lo lắng vậy ?. Anh nhìn tôi cười nói đùa: "Anh không lo em ăn hiếp anh, anh chỉ sợ em sống với anh không chịu được thôi! Anh hung dữ lắm đó!". Chúng tôi thế đây dù sắp lấy nhau thế mà vẫn thích đùa tôi và anh chỉ nói vỏn vẹn hai câu thế thôi rồi bắt đâu làm lễ. Tôi đứng cùng anh hướng về CHA SỨ nhưng tôi vân4 biết được rằng gia đình, bạn bè tôi đang ngồi dưới cũng chúc phúc cho hai chúng tôi.
Nhưng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau ngày cưới ấy. Anh trầm tư một cách lạ thường, anh ngồi một góc nhà suy nghĩ mà không nói một lời nào. Anh quay lại và thấy tôi nhìn anh, anh vội đứng lên bước đến ôm tôi rồi nhẹ nhàng nói: "Em ơi! Anh bị gay, anh chỉ lấy em để che đi sự dị nghị của mọi người. Anh xin lỗi!". Tôi như bị một con dao đâm một phát thật mạnh vào trong tim. Những lời này sao, tôi thậm chí còn chưa một lần nghĩ đến nữa.
Tôi đứng chết lặng một hồi lâu, tôi không nghe được bất cứ âm thanh nào cả mọi thứ như im lặng không một tiếng động. Nhưng rồi tôi cũng lấy lại được một chút bình tĩnh, tôi nhìn anh cười khẩy một cái và nói những lời lăng mạ anh: "Một thằng đồng tính như anh có quyền nói được câu đó à! Nói câu xin lỗi vợ mình khi mình bị đồng tính à! Tôi mắc cười thật đấy! " - Tôi đẩy nhẹ vai anh một cái tôi nói tiếp: "Một thằng đồng tính như anh có quyền lấy vợ à! ". Tôi đau lắm chứ!
Nhưng tôi cứ xỉ vã anh vô tội vạ, tôi càng nói tôi càng cảm thấy đau, tôi vội im lặng lại rồi vội lấy nhanh cái áo khoác chạy nhanh ra ngoài. Khi quay lưng đi tôi liếc nhìn ấy một cái tôi thý được rõ vẻ biểu hiện hối hận, anh cuối mặt xuống đất không nói một lời. Thế giới mà tôi bảo là tuyệt vời đây sao? Tôi đang chờ đợi cái hôn nhân tuyệt vời với anh đây sao hay giờ nó bắt đầu là cái điạ ngục thực thụ? Tôi tuyệt vọng......!
Kể từ cái ngày ấy cái ngày anh nói ra cái sự thật đắng cay đó tôi thành ra một con dại. Anh thường đi làm về trước tôi, anh lo việc giặc giủ cơm nước. Còn tôi ư! Tôi thì đêm nào cũng đi uống rượu, tôi là đứa con gái không biết gì về rượu bia thế mà nhờ anh mà tôi tìm đến nó. Tôi hay lủi đầu vào bar chỉ để uống rượu thôi ko làm gì khác nữa cả, tôi đi như thế tối khuya mới về.
Nhưng mỗi khi về tôi vẫn thấy cai hình bóng người đàn ông đó người đàn ông đầu tiên của tôi đang ngồi đợi tôi. Lúc nào về anh cũng hỏi tôi sao em về trễ vậy, tôi cười khẫy anh một cái rồi nói bằng giọng chua chát: "Bộ anh định làm một thằng chồng thật thụ hả mà quan tâm tôi thế ?". Tôi cũng đau lắm nhưng giờ chẳng có gì để nói với nhau nữa cả. Có lần tôi cố tình đi qua đêm không về, anh gọi điện thoại đến từng dòng số ấy trước kia tôi lưu anh vào danh bạ với tên là "Anh yêu <3". Giờ ư nó chỉ hiện ra là "Thằng gay''. Tôi chụp cái điện thoại, lướt nhẹ qua để bắt máy, tôi chưa kiệp nói "A - Lô" anh đã vội hỏi tôi bằng ngữ điệu nhẹ nhàng: " Em đi đâu thế! Sao không về ?". Tôi đã khóc đấy!
Nhưng tôi cố kiềm nén vì sợ sẽ để lộ sự yếu mềm của tôi. Rồi tôi vội nuốt nước mắt xuống nói với anh bằng cái giọng khinh miệt: "À! Đêm nay tôi không về đâu! Anh có thể dẫn bất cứ thằng đàn ông nào khác về cũng được. Tôi cũng đang ngủ cùng một thằng đấy hay để tôi giới thiệu cho anh!". Tôi thật ra còn chẳng có ai để đi chơi nữa huông chi thằng nào khác, anh nhẹ nhàng nói: "Anh chỉ gọi hỏi thăm em thôi! Em đi chơi vui nha!". Tôi vội tắt máy nhanh rồi ngồi khóc không thành tiếng rồi cứ ngồi đưa rượu uống liên tục
Sáng hôm sau tôi về tôi thấy anh nằm dài trên cái ghế sofa. Tôi quay mặt đi lủi vào phòng ngủ tiếp, khi tôi thức dậy tôi thấy đồ ăn tối được dọn sẵn nhưng không thấy anh đâu tôi vội tìm cái điện thoại gọi cho anh và rồi tôi tìm được một tờ giấy xét nghiệm máu. Tôi thấy tên anh trên giấy và tôi đọc vội nhanh xuống tôi biết được anh bị AIDS. Vừa đọc xong thì anh về, anh hỏi tôi: "Em dậy rồi à! Em ăn cơm chưa...?". Tôi ngắt ngan câu hỏi đó và tôi hỏi ngược lại anh : "Anh bị AIDS à? Mắc cười ghê, vừa bị gay còn bị bệnh ''SI ĐA" nữa! Tôi bắt đầu thấy kinh tỏm anh rồi đó!". Tôi lấy ngay tờ giấy LY HÔN ra tôi ký nhanh vào đó rồi bảo anh ký đi rồi đi ra khỏi đây.
Anh chỉ cuối mặt xuống đất lủi thủi vào phòng dọn hết đồ cho vào vali lớn, anh kéo vali tiếng va li kêu lên "cành cạnh" anh bước lại gần bàn có tờ giấy LY HÔN anh ký vội vào đó cái rồi xách vali ra ngoài. Tôi đứng đây nhìn anh một lúc rồi im lặng không nói gì tôi muốn khóc lắm nhưng không thể nào khóc lúc này được. Anh dừng lại trước cửa quay lại nói với tôi cũng bằng giọng nhẹ nhàng: "Anh xin lỗi phải lừa dối em! Anh không gay nhưng đúng anh mang căng bệnh đó, anh biết được chuyện này trước đám cưới một ngày. Vì anh sợ sẽ làm em bị bệnh theo anh nên anh phải tìm cách nào đó giúp em lánh xa anh, càng xa càng tốt em ạ!" -
Anh cười nhẹ một cái rồi nói tiếp: "Em sẽ ổn thôi khi không có hình bóng anh nữa anh đã quyết định đúng em à! Anh xin lỗi em". Giờ đây tôi câm bặc không một lời nào nói được nữa cả, tôi cũng vội nói vài lời cuối với anh: "Anh bảo vệ tôi bằng cách đó sao! Anh biết chỉ làm tôi đau thêm thôi không! Sao anh không nói sớm hơn? " Anh vội nhìn tôi cười một cái nhẹ cũng với cái mà lúm đồng tiền ấy, nụ cười thân thiện ấy mà giờ làm tôi đau như đang bị moi tim sống vậy. Anh quay vội bước ra cửa, lúc này tôi vội chạy lại choàng tay ôm anh từ phía sau, nói với anh những điều tôi đang nghĩ: "Anh đừng đi nữa nhé! Em không kì thị anh, thậm chí em yêu anh nhiều lắm, anh đừng đi nữa...!".
Những giọt nước mắt tôi bắt đầu rơi trên vai anh, anh kéo tay tôi ra khỏi người anh, anh bước ra khỏi cánh cửa đó. Mọi thứ như đang nhanh hơn tôi muốn mọi thứ chết lặng trong vài phút hay vài giây ngắn ngủi cũng được. Lúc đó ngoài trời đang mưa lớn anh cầm theo chiếc dù ngày xưa đó bước ra khỏi nhà. Tôi chạy theo anh mặc dù không mang dép, mặt đá cứa từng phần da thịt trên chân tôi đau nhưng có đau bằng sự chia tay của anh không? Tôi chạy lại ôm anh và nói giọng nhỏ nhẹ: "Giá như em biết trước thì em sẽ không làm anh đau thế này". Đúng đó! Giá như tôi mà biết được tôi sẽ không nói những lời thế với anh đâu và chắc kết cục của chúng tôi sẽ rẽ sang chiều hướng khác.
Nhưng anh vội tháo vòng tay tôi ra quay lại nhìn tôi. Nước mưa chảy trên khuôn mặt anh ngày đầu tôi gặp anh cũng như bây giờ vậy nhưng đây có thể là lần cuối tôi gặp anh. Anh nhìn tôi, lau đi khóe mắt đang ướt đẫm của tôi, bỏ chiếc ô xuống ôm tôi thật chặt rồi la lên ba chữ "ANH XIN LỖI" thật lớn, cứ như xé tan luôn tiếng mưa vậy. Anh cầm chiếc ô lên đưa tôi, anh xách va li lên quay đi tiếp. Tôi đứng nhìn anh rồi ngã khụy dưới nền đá, tôi khóc lớn lên tôi cứ điên dại ngồi khóc thôi, nước mưa hòa cùng nước mắt rơi xuống khuôn mặt tôi. Anh đi thật! Chỉ một lúc sau tôi không còn thấy bóng dáng anh nữa, tôi chỉ thấy một màng mưa phía trước và chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi xuống con đường đá.......
.........................................
Giá em biết trước em sẽ làm anh đau / Lukhachdem Blog
Nấm Way - Mlog.yan.vn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét