Ở đâu có chỗ cho đau thương, sầu não?. Chúng ta không có niềm tin vào cuộc sống, chúng ta sợ phải sống cho tương lai không biết điểm dừng, chúng ta cứ mãi ôm ấp đau thương và ngày qua ngày tìm cách vỗ về cho chúng.
Ở đâu có chỗ cho ủ ê, rầu rĩ suốt ngày? Ở đâu có chỗ mà chùng chình không chịu đứng dậy sau khi vấp ngã? Ở đâu có chỗ cho buồn thương triền miên không dứt? Ở đâu có chỗ cho chấp niệm không buông?
Đời về cơ bản là buồn, nhưng còn sau đó đã chết được đâu? Chúng ta luôn phải sống trong những tháng ngày mở mắt dậy là buồn, gặp chuyện gì đó buồn, hoặc nhiều khi là ngẫm chuyện của người khác để rồi thấy buồn. Chúng ta không có niềm tin vào cuộc sống, chúng ta sợ phải sống cho tương lai không biết điểm dừng, chúng ta cứ mãi ôm ấp đau thương và ngày qua ngày tìm cách vỗ về cho chúng.
Ở đâu có chỗ cho đau thương, sầu não? |
Nhưng mà này, chẳng lẽ cứ phải dùng tâm trạng đau thương để sống? Cuộc đời nếu so với vũ trụ thì ngắn ngủi, nhưng so với một con người, rất dài. Chúng ta không thể mãi yếu đuối, không thể mãi để bản thân lún sâu vào đau buồn hay cô đơn, thất vọng. Chúng ta đã đến lúc phải đứng lên thay đổi đi thôi.
Hãy vứt bỏ cái phần yếu đuối đi, phải biết cứng cỏi hơn và mạnh mẽ lên, phải biết vượt lên để chế ngực tất cả những phần cô độc hay trống vắng, để rồi dùng thái độ tích cực và lạc quan đối diện với cuộc sống này.
Dọn hết mớ tâm trạng không vui đi, chúng ta còn nhiều điều để làm hơn là cứ mãi sống trong một cái vỏ, sống chết không chịu bước ra. Chúng ta còn phải chịu trách nhiệm với cuộc đời mình và những người xung quanh khác, chúng ta phải sống sao cho không phí phạm, phải sống để rồi khi đi hết cuộc đời, có thể nhìn lại những gì đã làm được mà mỉm cười mãn nguyện.
Ừ, cuộc đời lúc nào chả đáng buồn như thế thôi. Nhưng tại sao cứ phải buồn đau mãi?
?Những người trưởng thành, luôn cần phải biết chế ngự và điều khiển mọi thứ cảm xúc, kể cả nỗi buồn đau. Để rồi phải biết lấn át chúng đi mới có thể tiếp tục sống vui vẻ, để rồi có thể bắt tay vào thử làm những điều mới mẻ, thay vì cứ chôn chân một chỗ chỡ cho đến khi cảm xúc trở lại bình thường.
Chính vì chúng ta là con người, nên chúng ta phải mạnh mẽ. Chính vì chúng ta còn lý trí nên chúng ta không thể chết chỉ vì buồn. Những chuyện kinh khủng nhất có thể xảy đến bất cứ lúc nào, ở thời điểm ấy, chúng ta bắt buộc phải tiếp nhận, và tiếp nhận rồi, hãy dùng cái đầu tỉnh táo để vượt qua.
Này, ở đâu có chỗ cho đau thương, sầu não? Thay vì than trách mọi thứ, hãy thử tự mình vượt qua hết xem sao? Cái gì nên đặt xuống, cái gì nên quên đi, cái gì nên tạm chấm dứt và cất lại quá khứ để còn chỗ mà bước tiếp, hãy cứ phải tự quyết định mà thôi.
Ở đâu có chỗ cho đau thương, sầu não? / Lukhachdem Blog
0 nhận xét:
Đăng nhận xét